Top Book
Chùa Việt
Bài Viết

Sách Đọc (30)


Xem mục lục

Vài đêm sau đó, trong một giấc ngủ say, tôi choàng tỉnh dạy. Tỉnh táo ngay, tôi dường như nhìn thấy khuôn mặt của Catherine to hơn mặt thật của cô vài lần. Trông cô buồn bã như thể cần tôi giúp đỡ cô. Tôi nhìn vào đồng hồ, lúc đó là 3 giờ 30 phút sáng. Không có một tiếng động bên ngoài nào làm tôi tỉnh dạy cả. Carole ngủ an bình bên tôi . Tôi xua đuổi việc bất ngờ này và ngủ lại.

Cũng đúng vào 3 giờ 30 sáng đó, Catherine tỉnh dạy sau cơn ác mộng hãi hùng. Cô toát mồ hôi và tim cô đập thình thịch. Cô quyết định trầm ngâm để bớt căng thẳng, mường tượng đến lúc thôi miên tại phòng mạch. Cô hình dung khuôn mặt tôi, nghe giọng nói của tôi, và từ từ ngủ lại.

Catherine càng ngày càng trở nên tâm linh, và hiển nhiên tôi cũng vậy. Tôi có nghe thấy những giáo sư tâm thần cũ của tôi nói về sự phản ứng của việc chuyển đạt và phản chuyển đạt trong những mối quan hệ chữa bệnh. Chuyển đạt là làm hiện hình cụ thể những cảm nghĩ, tư tưởng, và mong ước của người bệnh cho bác sĩ chuyên khoa, tượng trưng một người nào đó trong quá khứ bệnh nhân. Phản ứng chuyển đạt thì ngược lại, những phản ứng xúc cảm vô thức của người chữa bệnh với bệnh nhân. Nhưng sự liên lạc lúc 3 giờ 30 sáng này chẳng phải cả hai. Đây là sự liên kết ngoại cảm cùng bước sóng ngoài những bệnh thông thường. Hay đó là thính giả, một nhóm các loại thần linh – các Bậc Thầy và những người bảo vệ và những người khác chịu trách nhiệm về bước sóng mới? Tôi đã vượt quá mức kinh ngạc.

Trong buổi kế tiếp, Catherine nhanh chóng tiến vào mức độ thôi miên sâu. Cô hoảng hốt ngay. “Tôi thấy một đám mây lớn …, đám mây này làm tôi sợ hãi. Nó vẫn ở đấy.” Cô thở dồn dập.

“Nó vẫn ở đấy à?”

“Tôi không biết. Đám mây đó đến và đi nhanh … cái gì đó cao trên núi.” Cô vẫn lo lắng, tiếp tục thở nặng nề. Tôi lo sợ cô đang nhìn thấy một quả bom. Liệu cô có nhìn về tương lai không?

“Cô có nhìn thấy quả núi không? Nó có giống quả bom không?”

“Tôi không biết”.

“Tại sao nó làm cô sợ?”

“Thật là rất đột ngột. Đúng là ở đấy. Rất nhiều khói… Rất nhiều khói. Nó rất lớn. Ở đằng xa. Ô…”

“Cô an toàn mà. Cô có thể đến gần không?”

“Tôi không muốn đến gần!” Cô trả lời dứt khoát. Rất hiếm khi cô cưỡng lại.

Tôi lại hỏi, “Tại sao cô lại quá sợ hãi về cái đó?”

“Tôi nghĩ đó là một loại hóa chất hay một thứ gì đó. Rất khó thở khi ở gần.” Cô đang thở rất khó nhọc.

“Có phải giống như hơi ngạt? Có phải nó xuất phát từ quả núi giống như núi lửa?”

“Tôi nghĩ như vậy. Nó giống như một cái nấm to. Nó giống như… một cái nấm trắng.”

“Nhưng không phải là một quả bom? Không phải là một quả bom nguyên tử hay loại tương tự?” Cô ngưng lại rồi lại tiếp tục.

“Tôi nghĩ nó là một … một loại núi lửa hay thứ gì đó. Thật sợ hãi. Rất khó thở. Có bụi trong không khí. Tôi không muốn ở đấy.” Từ từ hơi thở của cô trở lại mức độ bình thường, thâm chí hô hấp ở trạng thái thôi miên. Cô rời bỏ quang cảnh sợ hãi này.

“Bây giờ có đã thở dễ dàng hơn chưa?”

“Rồi”

“Tốt. Bây giờ cô nhìn thấy gì?”

“Không thấy gì cả … Tôi nhìn thấy một cái dây chuyền, một dây chuyền trên cổ một người nào đó. Nó mầu xanh … Nó bằng bạc và có treo một viên ngọc xanh và có một hạt ngọc nhỏ hơn ở dưới.”

“Có gì ở trên hạt ngọc xanh không?”

“Không, nhìn trong suốt. Ông có thể nhìn suốt qua nó. Người thiếu phụ tóc đen đội một cái mũ xanh … có lông chim dài, và bộ đồ bằng nhung.”

” Cô có biết thiếu phụ này không?”

“Không.”

“Cô có ở đấy không, hay cô là thiếu phụ ấy?”

“Tôi không biết”

“Nhưng cô có trông thấy bà ta không?”

“Đúng tôi không phải là thiếu phụ ấy”

“Bà ta bao nhiêu tuổi?”

“Vào khoảng 40. Nhưng trông bà già hơn tuổi.”

“Bà ta đang làm gì?”

“Không, bà ta chỉ đứng bên cạnh một cái bàn. Có một chai nước hoa trên bàn. Nó mầu trắng có những bông hoa mầu xanh trên đó. Có một bàn chải và một cái lược có cán bằng bạc. “Tôi rất ấn tượng với sự chú ý đến chi tiết của cô.

“Đấy là phòng của bà ta, hay là một cửa hiệu?”

“Đó là phòng ngủ của bà ta. Có một cái giường với bốn cái gọng giường. Giường mầu nâu. Có một cái bình để rót nước trên bàn.

“Một cái bình để rót nước?”

“Phải, không có tranh ảnh trong phòng. Có những màn cửa sẫm rất ngộ nghĩnh.”

“Có người nào khác trong phòng không?”

“Không.”

“Quan hệ của bà này với cô thế nào?”

“Tôi hầu hạ bà ta”. Một lần nữa cô là người hầu hạ.

“Cô ở với bà ta lâu chưa?”

“Không lâu… mới vài tháng.”

“Cô có thích cái dây chuyền đeo cổ không?”

“Không.” Câu trả lời ngắn ngủi của cô đòi hỏi sự gợi ý tích cực của tôi nhằm có tin tức căn bản. Cô nhắc nhở tôi nhớ đến đứa con tuổi thiếu niên của tôi.

“Bây giờ cô bao nhiêu tuổi?”

“Có thể là mười ba, mười bốn tuổi…” Vào khoảng cùng tuổi.

Tôi hỏi , “Tại sao cô bỏ gia đình?”

Cô sửa lại tôi, “Tôi không bỏ gia đình, tôi làm việc tại đây”.

“Tôi hiểu. Cô có về nhà sau khi làm việc không?”

“Có” Câu trả lời khiến cho tôi hầu như không còn chỗ để thăm dò.

“Gia đình có ở gần không?”

“Cũng gần … Chúng tôi rất nghèo. Chúng tôi cần làm việc … phục vụ.”

“Có biết tên bà ta là gì không?”

“Belinda”

“Bà ta đối xử có tử tế với cô không?”

“Có”

“Tốt. Cô làm việc có khó nhọc không?”

“Cũng không mệt lắm”. Phỏng vấn tuổi thiếu niên không bao giờ dễ dàng, ngay cả về tiền kiếp. Rất may mà tôi hành nghề tốt.

“Tốt. Bây giờ cô còn nhìn thấy bà ta nữa không?”

“Không”

“Bây giờ cô ở đâu?”

“Trong một phòng khác. Có một cái bàn bao phủ bằng một khăn trải bàn đen… và có tua viền chung quanh phía dưới. Có mùi của nhiều cỏ cây… mùi thơm gắt.”

“Có phải thứ đó thuộc về bà chủ của cô không? Bà ta dùng nhiều nước hoa lắm phải không?”

“Không, đây là một cái phòng khác. Tôi đang ở một phòng khác.”

“Phòng đó của ai?”

“Phòng đó của một bà có mầu da đậm”

“Đậm như thế nào? Cô có nhìn thấy bà ta không?”

“Bà ta đội nhiều khăn trên đầu” Catherine thì thào, “nhiều khăn choàng. Bà ta già và nhăn nheo”.

“Quan hệ của bà ta và cô thế nào?”

“Tôi vừa mới đi gặp bà ta.”

“Để làm gì?”

“Bà ta bói bài.”Trực giác cho tôi biết cô đã gặp một người bói toán, người này đọc các lá bài.Đây là một sự biến đổi mỉa mai. Nơi đây Catherine và tôi đang tham gia vào một cuộc phiêu lưu tâm linh không thể tưởng tượng được, bao trùm những kiếp sống, và những phương chiều vượt quá cả những việc như thế và có lẽ hai trăm năm trước đó, thế mà cô lại đi xem một bàđồng để biết tương lai của mình. Tôi biết Catherine chưa bao giờ đi xem bói toán trong hiện kiếp, và cô cũng không biết gì về bói bài hay thầy bói; những thứ này làm cô khiếp sợ.

Tôi hỏi, “Bà ta đang bói bài phải không?”

“Bà ta thấy các sự việc”.

“Cô có hỏi bà ta không? Cô muốn xem gì? Cô muốn biết gì?”

“Về một người đàn ông… mà tôi có thể lấy”

“Bà ta nói gì khi bà ta đọc những lá bài?

“Những lá bài có … loại gậy nào trên đó. Những cây gậy và hoa … nhưng những cây gậy, cây giáo hay loại như vậy. Có một con bài khác có một cái ly trên đó, một cái ly… Tôi nhìn thấy một lá bài có một người hay một cậu bé mang khiên. Cô nói tôi sẽ lấy chồng, nhưng tôi không lấy người này … Tôi không nhìn thấy khác”.

“Cô có thấy bà ta không?”

“Tôi thấy những đồng tiền.”

“Cô vẫn ở với bà ta chứ , hay ở một nơi khác?”

“Tôi ở với bà ta.”

“Trông đồng tiền thế nào?”

“Đồng tiền vàng. Cạnh đồng tiền không nhẵn nhụi. Chúng hình vuông. Một mặt có vương miện”.

“Hãy nhìn xem có năm in trên đồng tiền không. Thứ gì cô có thể đọc được… . bằng chữ.”

“Những con số lạ” Cô trả lời, con số “X và I”.

“Cô có biết đó là năm nào không?”

“Mười bẩy …có lẽ như vậy.Tôi không biết khi nào.” Cô lại im lặng.

“Tại sao sự bói toán lại quan trọng với cô?”

“”Tôi không biết…”

“Bà ta bói ta có đúng không?”

Catherine thì thào, “Bà ta đi rồi. Việc qua rồi. Tôi không biết.”

“Cô có nhìn thấy gì bây giờ không?”

“Không”

“Không”. Tôi ngạc nhiên. Cô ấy hiện ở đâu? Tôi hỏi, “Cô có biết tên cô của kiếp sống này không?” Hy vọng tiếp tục theo mạch sống của kiếp này một vài trăm năm trước.

“Tôi đã đi khỏi đó”, Cô đã rời khỏi kiếp đó và đang nghỉ ngơi. Từ nay trở đi cô có thể tự làmđược việc này. Cô khỏi cần phải trải nghiệm cái chết để làm việc đó. Chúng tôi chờ đợi ít phút. Kiếp này không có gì lạ. Cô chỉ nhớ để mô tả một số sự việc nổi bật và cuộc viếng thăm thú vị bà thầy bói.

Tôi lại hỏi, “Cô có nhìn thấy gì bây giờ không?”

Cô thì thào “Không”

“Cô đang nghỉ ngơi đấy chứ?”

Vâng … đá quý có nhiều mầu sắc.”

“Đá quý?”

“Vâng. Chúng thực sự lá ánh đèn, nhưng trông chúng giống đá quý”.

Tôi hỏi, “Có gì khác nữa không?”

“Tôi vừa mới… “Cô ngưng lại và giọng thì thào của cô to lên và quả quyết. “Có nhiều lời nói và tư tưởng đang bay chung quanh đây… Đó là về sự chung sống và hòa hợp… sự quân bình các sự việc”. Tôi biết các Bậc Thầy ở đâu đây.

Tôi thúc giục cô tiếp tục, “Vâng, Tôi muốn biết những sự việc này, có thể cho tôi biết được không?”

Cô đáp lại, “Ngay bây giờ chỉ có lời nói thôi.”

“Chung sống và hòa hợp” , tôi nhắc cô. Khi cô trả lời, đó là giọng nói của Bậc Thầy thi nhân. Tôi hồi hộp được nghe lại Bậc Thầy này.

Ông trả lời , “Phải”. “Mọi thứ phải được quân bình. Thiên nhiên quân bình. Thú vật sống trong hòa hợp. Con người đã không biết làm điều đó. Họ tiếp tục tự phá hoại. Không có hòa hợp, không có kế hoạch cho điều họ làm. Thật quá khác biệt trong thiên nhiên. Thiên nhiên quân bình. Thiên nhiên là năng lượng và sự sống … và sự khôi phục. Con người chỉ phá hoại. Họ phá hoại thiên nhiên. Họ phá hoại những người khác. Cuối cùng họ tự hủy diệt”.

Đó là một tiên đoán báo điềm xấu. Với một thế giới không ngưng chao đảo và rối loạn, tôi hy vọng việc này không xẩy ra ngay. Tôi hỏi, “Việc này bao giờ xẩy ra?”

“Nó sẽ xẩy ra, sớm hơn họ tưởng. Thiên nhiên sẽ sống sót. Cây cối sống sót. Nhưng chúng ta thì không”.

“Chúng tôi có thể làm gì để ngăn chận sự phá hoại này?”

“Không. Mọi thứ phải được quân bình… ”

“Sự tàn phá này có thể xẩy ra trong kiếp sống của chúng tôi không? Chúng tôi có thể tránhđược không?”

“Nó sẽ không xẩy ra trong kiếp sống của chúng ta. Chúng ta sẽ ở trên một bình diện khác, một phương chiều khác, khi điều đó xẩy ra, chúng ta sẽ chứng kiến nó.”

“Không có cách nào để dạy nhân loại ư?” Tôi đang tìm kiếm lối thoát, làm giảm bớt khả năng.

“Việc đó sẽ được làm ở một mức độ khác. Chúng ta sẽ biết từ đó.”

Tôi nhìn một cách lạc quan. “Vậy thì, những linh hồn của chúng ta tiến bộ ở những nơi khác”.

“Phải. Chúng ta không còn ở đây lâu … , như chúng ta đã biết. Chúng ta sẽ chứng kiến”.

Tôi thừa nhận, “Vâng”. Tôi có một nhu cầu là dạy những người này, nhưng tôi không biết cách làm thế nào. Có một cách nào không hay họ phải tự học hỏi việc này cho chính họ?”

Ông không thể đến với từng người một. Muốn ngưng sự phá hoại ông phải đến từng người,nhưng ngươi không thể . Không thể ngưng lại được. Họ sẽ biết. Khi họ tiến bộ, họ sẽ biết. Sẽ có hòa bình, nhưng không ở đây, không ở đây trong phương chiều này.”

“Cuối cùng sẽ có hòa bình?”

“Phải, ở mức độ khác.”

Tôi phàn nàn, “Dường như xa lắc”, “bây giờ người ta dường như quá đê tiện … tham lam, khát vọng uy quyền, nhiều tham vọng. Họ quên tình thương yêu, hiểu biết và kiến thức. Có nhiều cái phải học.”

“Phải”

“Tôi có thể viết gì để giúp những người này? Có cách nào không?”

“Ông biết cách mà. Chúng tôi không phải bảo ông. Tất cả sẽ không có ích gì, vì chúng tôi sẽ tiến tới mức độ ấy, và họ sẽ thấy. Tất cả chúng ta đều giống nhau. Người này không vĩ đại hơn người kia. Và tất cả điều này chỉ là những bài học… và những sự trừng phạt.”

“Vâng”, tôi đồng ý. Bài học này là một bài sâu sắc, tôi cần có thì giờ để hấp thụ nó. Catherine đã trở nên im lặng. Chúng tôi chờ đợi, cô đang nghỉ ngơi, và tôi thu hút hết tâm trí vào những tuyên bố mạnh mẽ trong giờ qua. Cuối cùng cô phá vỡ thời gian nghỉ ngắn.

Cô thì thào, “Những viên đá quý không còn nữa, những viên đá quý không còn nữa. Những ngọn đèn… Chúng đi rồi.”

“Cả những giọng nói, những lời nói?”

“Phải, tôi không nhìn thấy gì cả. ” Khi cô ngưng đầu cô bắt đầu quay hết bên này đến bên kia. ” “Một vị thần linh… đang nhìn”

“Vào cô”

“Phải”

“Cô có nhận ra được vị thần linh này không?”

“Tôi không chắc chắn… Tôi nghĩ có thể là Edward”. Edward đã chết năm ngoái rồi. Edward đúng là ở khắp nơi. Dường như lúc nào ông ta cũng ở quanh quẩn bên cô.

“Trông thần linh này như thế nào?”

” Chỉ là … chỉ là mầu trắng … giống như ngọn đèn. Vị thần linh này không có mặt, không giống như chúng ta biết, nhưng tôi biết chính là ông ấy”.

“Ông ấy có nói chuyện với cô không?”

“Không, ông chỉ quan sát.”

“Ông ấy có nghe điều tôi nói không?”

Cô thì thào , “Có”. “Nhưng ông ấy đi rồi. Ông ấy chỉ muốn chắc chắn là tôi an toàn”. Tôi nghĩđến thần thoại trong nhân gian về những thiên thần bảo vệ. Chắc hẳn Edward, trong vai trò thần linh tình thương lượn quanh để bảo đảm là cô không có chuyện gì, gần như có vai trò thiên thần như vậy. Và Catherine cũng đã nói đến những thần linh bảo vệ. Tôi không biết đã có bao nhiêu huyền thoại trong thời thơ ấu thực sự bắt nguồn từ quá khứ được mơ hồ nhớ lại.

Tôi cũng băn khoăn về thứ bậc thần linh, ai trở thành bảo vệ và ai trở thành các Bậc Thầy, và những người chẳng phải là bảo vệ và cũng chẳng là các Bậc Thầy, mà chỉ là những người học hỏi. Phải có cấp bậc căn cứ vào trí tuệ và kiến thức, với mục đích tối hậu là trở nên Thánh thiện và gần như có lẽ nhập vào bằng cách nào đó với Thượng Đế. Đó là mục tiêu của thần học huyền bí đã mô tả bằng những lời lẽ xuất thần qua nhiều thế kỷ. Họ đã có nhứng cái thoáng nhìn vào sự kết hợp thiêng liêng như vậy. Thiếu những kinh nghiệm cá nhân như thế , những phương tiện như Catherine, với tài năng khác thường của cô đã cung cấp một nhãn quan tốt nhất.

Edward đi rồi và Catherine lại im lặng. Mặt cô trầm ngâm và cô đang chìm đắm trong thanh thản. Cô có một tài năng tuyệt vời làm sao – khả năng nhìn vượt qua sự sống và vượt qua cái chết, nói chuyện với các “thần” và chia sẻ trí tuệ của họ. Chúng tôi đang ăn từ Cây Kiến Thức không còn bị cấm đoán. Tôi băn khoăn không biết bao nhiêu trái táo còn để lại.

Mẹ của Carole, Minette, sắp chết vì bệnh ung thư đã di căn từ ngực tới xương và gan. Tiến trình chữa bệnh đã tiếp tục từ bốn năm nay và không còn thể ngăn chận lại bằng hóa trị. Bà là một phụ nữ can đảm, bà đã kiên cường chịu đựng đau đớn và sự ốm yếu. Nhưng bệnh tình ngày càng trầm trọng, và tôi biết cái chết của bà rất gần.

Những buổi thôi miên của Catherine cũng đang tiến triển và tôi chia sẻ kinh nghiệm và những tiết lộ này với Minette. Tôi cũng hơi ngạc nhiên, một nữ thương gia thực tế như bà sẵn sàng chấp thuận kiến thức này và muốn biết nhiều hơn nữa. Tôi đã đưa sách để bà đọc và bà đã đọc ngấu nghiến. Bà sắp xếp cùng tôi và Carole theo một khóa học về kabbalah (pháp thuật), những bài viết huyền bí của người Do Thái cổ hàng thế kỷ. Luân hồi và những bình diện ở giữa là những giáo lý căn bản trong tài liệu pháp thuật, tuy nhiên hầu hết những người Do Thái hiện đại không biết đến. Tinh thần của Minette sung mãn trong khi cơ thể bị hư hại. Sự sợ hãi cái chết của bà đã giảm thiểu. Bà bắt đầu mong muốn được đoàn tụ với Ben, người chồng yêu quí của bà. Bà tin vào sự bất tử của linh hồn bà, và việc này giúp bà chịu đựng đau đón. Bà vẫn bám chặt lấy sự sống, chờ đợi đứa cháu khác ra đời, đứa con đầu lòng của Donna, con gái bà. Bà đã gặp Catherine tại bệnh viện trong một lần khám bệnh, và cách nhìn cũng như lời nói của họ hòa hợp một cách thanh bình và thiết tha. Sự thành thật và chân thật của Catherine đã thuyết phục Minette rằng sự sống sau khi chết quả là sự thực.

Một tuần trước khi chết, Minette được đưa vào khu ung thư của bệnh viện. Carole và tôi đã có thể ở với bà, trò chuyện về sự sống và cái chết, và cái gì đợi tất cả chúng ta sau khi chết. Là một thiếu phụ có phẩm cách lớn, bà quyết định chết tại bệnh viện, nơi đây các y tá có thể săn sóc bà. Donna với chồng và đứa con sáu tuần cũng đến với bà để chào vĩnh biệt. Chúng tôi luôn luôn bên cạnh bà. Vào khoảng sáu giờ chiều của đêm Minette chết, Carole và tôi mới từ bệnh viện về nhà, cả hai chúng tôi đều cảm thấy phải trở lại ngay. Sáu hay bẩy giờ sau đó trànđầy thanh thản năng lượng tinh thần siêu nhiên. Mặc dù hơi thở của bà khó khăn, nhưng Minette không còn đau đớn. Chúng tôi nói về sự chuyển tiếp của bà tới trạng thái ở giữa, ánh sáng chói lọi, và sự hiện diện tinh thần. Bà nhìn lại cuộc đời, hầu như lặng lẽ, và phấn đấu để chấp nhận phần tiêu cực. Bà dường như biết bà chưa thể đi được cho đến khi tiến trình nàyđược hoàn tất. Bà đang chờ đợi giờ phút đặc biệt để chết, vào buổi sáng sớm. Bà trở nên mất kiên nhẫn khi thời điểm đến. Minette là người đầu tiên tôi đã hướng dẫn đến và qua cái chết trong cách này. Bà trở nên vững chắc và nỗi đau của chúng tôi được khuây khỏa bởi toàn bộ kinh nghiệm này.

Tôi thấy khả năng chữa bệnh của tôi đã mở rộng có nghĩa lý không những với ám ảnh sợ hãi và lo âu mà còn đặc biệt là về sự chỉ dẫn cho cái chết và sắp chết, hay nỗi đau đớn. Tôi theo trực giác biết điều sai và hướng đi nào phải chọn trong cách chữa bệnh. Tôi có thể truyền cảm nghĩ an lạc, bình tĩnh và hy vọng. Sau cái chết của Minette, nhiều người khác hoặc sắp chết hoặc có những người có thân nhân bị chết đã tìm đến đễ được giúp đỡ. Nhiều người không có ý muốn biết về Catherine hay tài liệu nói về sự sống và cái chết. Nhưng dù không phổ biến kiến thức riêng này, tôi cảm thấy tôi có thể gửi đi lời nhắn nhủ. Một giọng nói, một sự hiểu biết có thiện cảm về quá trình này, và về những sợ hãi và cảm nghĩ của họ, một cái nhìn, một tiếp xúc, một lời nói – tất cả có thể thông suốt, ở một mức độ nào đó, và chạm vào dây cung của hy vọng, về tính chất tinh thần bị bỏ quên, về nhân tính chung, và còn nhiều hơn nữa. Và cho những người có ý muốn biết nhiều hơn nữa, muốn hiểu biết rộng và chia sẻ kinh nghiệm của tôi với Catherine và cho những người khác như thể mở cửa sổ cho một luồng gió mát. Những người đã sẵn sàng thì tỉnh lại. Họ đạt được sự hiểu biết thấu đáo nhanh chóng hơn.

Tôi tin tưởng mạnh mẽ rằng những thầy thuốc chuyên khoa phải có một tâm hồn cởi mở. Đúng là các công trình khoa học hơn nữa cần phải chứng minh những kinh nghiệm chết và sắp chết, như của Catherine, những công trình thí nghiệm nhiều hơn nữa cũng rất cần thiết trong lĩnh vực này. Các thầy thuốc chuyên khoa cần xét khả năng của sự sống sau khi chết để sát nhập nó vào việc chỉ dẫn của họ. Họ không cần phải sử dụng thôi miên lùi về dĩ vãng, nhưng họ phải có đầu óc cởi mở, chia sẻ kiến thức của mình với bệnh nhân, và không nên coi nhẹ kinh nghiệm của bệnh nhân.

Bây giờ con người bị tàn phá bởi những đe dọa về tính bất tử. Tai họa của bệnh AIDS, sự tàn phá khủng khiếp của (vũ khí) hạt nhân, khủng bố, bệnh tật, và nhiều tai họa lớn treo trên đầu chúng ta và hành hạ chúng ta hàng ngày. Nhiều thiếu niên tin rằng chúng không sống quá hai mươi tuổi. Điều này không thể tưởng tượng được, phản ảnh sự căng thẳng khủng khiếp trong xã hội chúng ta.

Trên mức độ cá nhân, phản ứng của Minette với thông điệp của Catherine rất đáng khuyến khích. Tinh thần của bà được cũng cố, bà cảm thấy hy vọng trước đau đớn vật chất và cơ thể bị tàn phá. Nhưng những thông điệp đó là cho tất cả chúng ta, không chỉ để cho những người sắp chết. Cũng có niềm hy vọng cho tất cả chúng ta. Chúng ta cần nhiều hơn nữa những thầy thuốc và khoa học gia thông báo những Catherine khác, để xác nhận và mở rộng thông điệp của cô. Những câu trả lời là ở đấy. Chúng ta bất tử. Chúng ta lúc nào cũng bên nhau.

Xem mục lục